Chia sẻ với chúng tôi, nhiều người thân của gia đình Đại tá, phi công Trần Quang Khải hy sinh trong quá trình lái máy bay Su-30MK2 huấn luyện trên biển vẫn không khỏi bàng hoàng, xót xa về sự ra đi đột ngột của anh.
Theo người thân của anh Khải, từ mấy ngày qua, khi nghe tin anh hy sinh thì bố đẻ của anh - ông Trần Văn Phùng (năm nay 90 tuổi) đã suy sụp. Tuy nhiên, người cha già vẫn gắng gượng để tiếp người thân, bà con lối xóm, đồng đội của anh đến thăm hỏi, chia buồn.
Còn người vợ trẻ của anh Khải từ hôm nghe tin chồng mất tích đã thất thần và khi nhận được tin anh Khải hy sinh, chị gần như suy sụp hoàn toàn, nằm liệt giường, không muốn gặp ai cả.
Nỗi đau về sự ra đi của anh đến quá đột ngột khiến đôi mắt người phụ nữ này đờ đẫn mà không thể khóc được.
Cũng theo người thân của anh Khải, vợ chồng anh có 1 cô con gái năm nay 4 tuổi. Do còn quá nhỏ nên cháu vẫn chưa hiểu hết được nỗi đau đang đến với gia đình.
'Trung đoàn ở trong Thanh Hóa nên chú Khải ở đó suốt, còn ngoài này thì con bé với cô Hà ở nhà.
Tối nào chú ấy cũng gọi điện về nhà nói chuyện với con bé con, bảo ban nó học hành. Chú Khải còn đang hẹn vài ngày nữa ra ngoài này tiện chuyến công tác cho con bé về Bắc Giang thăm ông nội.
Nó háo hức lắm, trước đây, cứ vài ngày nó lại gọi điện về bảo ông nội ra ngoài cửa nhìn lên trời thấy máy bay là của bố nó đang bay đấy. Thế mà giờ đây chẳng còn cơ hội đó nữa rồi...', một người họ hàng của anh Khải nói với đôi mắt đỏ hoe.
Người này cũng cho biết thêm rằng, kể từ lúc có thông tin phi công Khải mất tích, cô bé liên tục hỏi 'bố đâu, bố đâu rồi, sao bố chưa về...' khi được đưa về quê ở Bắc Giang:
'Mấy hôm, đưa nó về nhà với ông, các bác, chú, thấy các chú đồng đội của bố mặc áo giống bố về nhà đông, nó cứ chạy ra hỏi là sao bố đi đâu mà không về tiếp khách, bố đi đâu rồi... Nghe nó hỏi mà ai cũng chỉ trực muốn khóc mà thôi...'.
Một người họ hàng khác cho hay, khi thấy mọi người làm lễ trước di hài, di ảnh của phi công Khải ở nhà tang lễ quân khu 4 Nghệ An, con bé cũng chắp tay lễ trước di ảnh của cha:
'Nhìn cháu nó như vậy, không ai cầm được nước mắt cả. Rồi dọc trên xe ra Bắc Giang nó vẫn hỏi bố đâu và về nhà này, nó cũng vẫn hỏi liên tục, bố đâu rồi, bố đâu rồi... Đau đớn, xót xa lắm...'.
Trong chiều qua (20/6), khi thi hài của anh Khải được đưa về nhà, gia đình đã bế cô bé vào cạnh quan tài để lễ bố, rồi đội cho con chiếc khăn trắng lên đầu. Nhìn ánh mắt ngơ ngác của cô bé, không ai là không rơi nước mắt.
'Đau đớn, xót xa lắm, chú ấy đi để lại cô Hà mới hơn 30 tuổi rồi con bé con mới 4 tuổi, rồi đây, không biết mẹ con sẽ sống thế nào...', một người anh họ của Đại tá Khải nói trong hai hàng nước mắt.
Theo chương trình tang lễ, sáng nay (21/6), thi hài của Đại tá Trần Quang Khải sẽ được gia đình đưa xuống đài hóa thân Hoàn Vũ (Hà Nội) để hỏa táng và chiều cùng ngày sẽ an táng tại quê nhà.Trước đó, ngày 19/6, trên mạng xã hội Facebook đã đăng tải bài thơ kèm theo những dòng chia sẻ của bạn Vũ Phương Trang dành tặng cho Đại tá Trần Quang Khải nhân Ngày của cha khiến nhiều người rơi nước mắt.
Tác giả đã hóa mình vào là cô con gái nhỏ của anh Khải để đưa ra rất nhiều câu hỏi cho người bố.
Bài thơ của Phương Trang như sau:
'Bố Khải ơi... con hỏi bố chuyện này:
Sao bố cứ nằm im mãi thế?
Xong chuyến bay lần nào bố cũng kể,
Sao hôm nay bố chẳng nói câu gì?
Bố Khải ơi... Bố mở mắt ra đi...
Bố đã ngủ mấy ngày rồi đó!
Bố kể rằng kỉ cương quân đội khó...
Ăn ngủ, nghỉ ngơi, phải đúng giờ mà?
Bố Khải ơi... Nhà mình có ít người
Bố bảo con sẽ có thêm em bé...
Bố con mình sẽ cùng thương yêu mẹ
Và cả em con... em sắp chào đời!
Bố bảo rằng mẹ đã quá thiệt thòi
Bố con mình phải chở che cho mẹ,
Vợ bộ đội, mẹ can trường mạnh mẽ,
Gánh vác việc nhà mẹ chẳng được nghỉ ngơi.
Bố Khải ơi... Qua nay rất nhiều người,
Đến nhà chơi... Sao lạ lùng đến thế?
Toàn hỏi bố thôi... con tự hào khoe, kể,
Bố của con tung cánh sắt giữ trời...
Họ nhìn con... ôm ấp... rồi cười,
Xong lại khóc... Nói thương con bé bỏng,
Con chẳng hiểu sao họ nói: chờ, trông, ngóng?
Bố bay bao lần... Họ có đến thế đâu?
Bố Khải ơi... vải chưa hái hết đâu,
Ông bảo rằng chờ bố về thu hoạch,
Bắc Giang mình vải ngọt thơm chín mọng,
Ông chẳng thu... nhất quyết đợi bố về.
Bố Khải ơi... bố công tác xa quê,
Nhiều chuyện quá chừng... chắc rằng bố muốn kể,
Ông với mẹ và con chỉ mong có thế
Bố về, ăn cơm, kể chuyện bầu trời...
Bố Khải ơi... mọi người đến đủ rồi,
Hay nhà mình hôm nay mở tiệc?
Chắc bố khoe con, chăm ngoan, đoàn kết,
Nên các cô, các chú đến chúc mừng.
Nhưng bố ơi con thấy lạ quá chừng,
'Hoa họ tặng'... sao to đùng thế nhỉ?
Rồi mắt ai cũng đỏ ngầu, đẫm lệ,
Con thưa, bố Khải ngủ rồi, con gọi mẹ tiếp thay!
Bố Khải ơi... trời nóng có lạnh đâu,
Sao bố cứ đắp chăn, trùm kín mặt?
Bố kéo xuống đi, rồi nằm nghiêng cho dễ thở,
Con dễ ôm hôn, dễ ngắm bố cười.
Bố Khải ơi... hôm nay chủ nhật rồi,
Bố có biết hôm này ngày của bố?
Bố hứa con ngoan, bố về cho đi phố,
Con ngoan mà... bố dậy cõng con đi.
Bố Khải ơi... Sao bố chẳng nói gì?
Con đã nói ngàn lời: 'Con Yêu Bố!'
Bố không nghe thấy, hay giận con gì vậy?
Sao bố lặng im... Sao bố chẳng nói gì?
Theo Soha