Trước đó, theo luật sư Nguyễn Văn Quynh – cũng bào chữa cho bị cáo Trịnh Xuân Thanh, nguyên Chủ tịch HĐQT Tổng công ty cổ phần Xây lắp dầu khí (PVC) - cho rằng ông Thanh không có lỗi cố ý, và đề nghị Viện kiểm sát (VKS) xem lại một số nội dung buộc tội.
Cụ thể, luật sư cho rằng ông Thanh không có quyền yêu cầu, chỉ đạo nguyên Tổng giám đốc PVC – ông Vũ Đức Thuận - ký hợp đồng EPC số 33 trái quy định với PVPower. Vì Theo điều lệ của PVC, đưa ra chủ trương chỉ đạo phải thông qua HĐTV, trong nội dung thì PVPower là chủ đầu tư dự án nhiệt điện Thái Bình 2, chủ thể của hợp đồng EPC. Do đó, PVPower phải có quyền, nghĩa vụ và trách nhiệm đối với hợp đồng đã ký.
Về nhận định của cáo trạng là PVC không đủ kinh nghiệm, năng lực tài chính, ý kiến luật sư cho rằng PVC đã làm ăn có lãi nhiều năm. Khi ông Trịnh Xuân Thanh về lãnh đạo, vốn của PVC là hơn 500 tỷ. Nhưng đến năm 2011, khi tái cơ cấu, vốn điều lệ của PVC đã tăng lên thành hàng nghìn tỷ đồng.
Luật sư đề nghị bác cáo buộc ông Thanh quanh co, chối tội trong quá trình điều tra vụ án và tại tòa. Lý do vì cáo buộc trên không áp dụng nguyên tắc suy đoán vô tội có lợi cho bị cáo. Mặt khác, quá trình điều tra đều ghi âm, ghi hình đầy đủ. Và theo quy định, trách nhiệm chứng minh hành vi phạm tội là của cơ quan điều tra.
Tiếp theo và đồng ý với bào chữa của luật sư Quynh, luật sư Nguyễn Hồng Phúc cũng cho rằng PVC là nhà thầu phải lệ thuộc chủ đầu tư, chứ không chỉ đạo ngược lại PVPower. Bị cáo Trịnh Xuân Thanh không có quyền chỉ đạo Tổng giám đốc PVPower (trong ký hợp đồng EPC số 33) – luật sư Phúc lập luận.
Do đó, trong trường hợp bị cáo Thanh chỉ đạo được lãnh đạo PVPower thì việc này cũng phát sinh hậu quả và việc tạm ứng hơn 1000 tỷ đồng dẫn tới sai phạm tại PVC cũng thuộc trách nhiệm của chủ đầu tư, ở đây là PVPower, luật sư Phúc nói.
Luật sư Nguyễn Quốc Hùng - bào chữa cho ông Trịnh Xuân Thanh – cho rằng thân chủ của ông không phạm tội tham ô tài sản. Theo luật sư Hùng, bị cáo Thanh đã khai về ông này từng cấm lập quỹ tại PVC. Đồng thời, hai nữ nhân viên của PVC từng nhận tiền từ Ban điều hành dự án Vũng Áng - Quảng Trạch cũng khai ông Thanh “không chỉ đạo, không biết việc lập quỹ” – luật sư Hùng dẫn.
Đồng thời, luật sư Hùng khẳng định, lời khai của một số bị cáo như Vũ Đức Thuận, bị cáo Nguyễn Anh Minh - nguyên Phó tổng giám đốc PVC - và của bị cáo Bùi Mạnh Hiển - nguyên Chánh văn phòng PVC - không đáng tin tưởng. Vì những người này đã có hành vi chiếm hưởng riêng, các bị cáo thừa nhận có việc chi đối ngoại, nhưng lại không chi tiết việc gặp gỡ ai, thời gian nào.
Mặt khác, đối với cáo buộc nhận 4 tỷ đồng tham ô, theo luật sư Hùng, ông Trịnh Xuân Thanh có chứng cứ ngoại phạm. Cụ thể, hôm sự việc xảy ra, ông Thanh bay đi Tp.HCM lúc 16h, tức là phải ra sân bay trước ít nhất 2 tiếng rưỡi. Nhưng lời khai lái xe của ông Nguyễn Anh Minh lại là chuyển tiền cho ông Thanh thông qua lái xe riêng lúc 14h. Như vậy là mâu thuẫn và không hợp lý, luật sư Hùng nhận xét.