Lịch sử cực “bẩn” của công nghệ video theo yêu cầu

Vào đầu những năm 1970, các khách sạn ở Mỹ thử nghiệm hệ thống mới phân phối phim ảnh dành cho người lớn.
Sony U-matic - Cỗ máy tuyệt vời hái ra tiền cho Sony và các khách sạn thời kỳ hưng thịnh của dịch vụ xem phim người lớn trong khách sạn.
Sony U-matic - Cỗ máy tuyệt vời hái ra tiền cho Sony và các khách sạn thời kỳ hưng thịnh của dịch vụ xem phim người lớn trong khách sạn.

Năm 1973, chàng trai trẻ tên là Roger Ebert đã kiểm duyệt bộ phim Deep Throat (đây được coi là bộ phim khiêu dâm đầu tiên trên thế giới). Ebert không phải là một chân sai vặt trong nhà, hay một người đoạt giải thưởng Pulitzer, mà là một nhà phê bình phim đáng kính. Trên thực tế, ông và các đồng nghiệp của mình thường xuyên kiểm duyệt các bộ phim khiêu dâm cho thấy rằng chúng ta đang bước vào một kỷ nguyên mới trong phim ảnh - một kỷ nguyên mà phim ảnh khiêu dâm có thể được xem là nghệ thuật.

Nhưng hóa ra điều đó không đúng trong trường hợp này. Hơn 40 năm sau, mọi người vẫn tranh luận liệu nội dung khiêu dâm có phải là nghệ thuật hay không nhưng điều đó không có nghĩa đầu những năm 70 không phải là bước ngoặt của phim khiêu dâm. Một năm trước khi Roger Ebert xem Deep Throat, khách sạn Commodore (New York, Mỹ) đã gây sốc khi thông báo họ đã cài đặt một hệ thống giúp người xem xem các bộ phim được đánh giá "X-rated" (phim không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi) ngay bên trong phòng khách sạn của họ. Có thể đó không phải là nghệ thuật, nhưng phim khiêu dâm đã trở thành một phương tiện thử nghiệm cho một loại công nghệ xem phim theo yêu cầu mới.

Nhưng nước Mỹ không phải là quốc gia đi đầu khi loài người bước vào kỷ nguyên mới. Nhật Bản mới là nước đầu tiên. Những khách sạn của Osaka đã được xây dựng với công nghệ đặc biệt mang đến nhiều cách kết hợp khác nhau giữa tình dục và phim ảnh. Một số phòng ở khách sạn cũng được trang bị những chiếc máy quay phim, có lẽ đội ngũ kỹ thuật và nhân viên dọn phòng đã phải làm việc rất cật lực để hoàn thành những thứ này. Một số phòng khác đơn giản chỉ có một chiếc ti vi để thu tín hiệu của một thiết bị phát sóng được lắp đặt kín đáo trên mái nhà, đã tạo ra một hình thức truyền tải (streaming) phim ảnh từ rất sớm. Năm 1971, một thiết bị của khách sạn vô tình kết nối với lan can bảo vệ làm bằng thép đã giúp gia tăng phạm vi phát sóng một cách đáng kể, khiến cho những ngôi nhà xung quanh đó thỉnh thoảng thu được hình ảnh từ các bộ phim "nhạy cảm" - điều không phải ai cũng đánh giá cao.

Những điều "chướng tai gai mắt" ở các khách sạn của Osaka đã nhanh chóng băng qua Thái Bình Dương và cập bến Los Angeles. Tại đây, nhóm những ông chủ khách sạn đã mang công nghệ của Nhật - cụ thể là máy Sony U-matic - đến với khách trọ của mình với các kênh phát nội dung khiêu dâm. Đây là một canh bạc có lợi cho cả khách sạn và Sony. Các máy U-matic sử dụng ngăn đựng phim để phát các bộ phim khác nhau, quá đắt đỏ đối với người tiêu dùng nhưng các nhà nghỉ lại hoàn toàn có khả năng đầu tư, có thể giúp xem đi xem lại một vài bộ phim được nhiều lần.

Các nhà nghỉ đã thể hiện rõ ràng sự tách biệt của chúng đối với những nơi dành cho các gia đình đến để nghỉ dưỡng một cách chung chung. Các thông tin quảng cáo (của nhà nghỉ) khuyến khích khách thuê phòng đến ở trong vài ngày hoặc vài giờ. Khách thuê được "nghỉ ngơi thư giãn" trong một nơi sang trọng và riêng tư, xem những bộ phim xếp hạng "X-rated" trong phòng riêng của họ thay vì đến rạp hát, xem phim ảnh qua các lỗ nhỏ hoặc trò chơi điện tử. Và như vậy, nếu ai đó bị phát hiện bước vào "nhà nghỉ dành cho người lớn" sẽ không thể nào biện hộ cho sự vô tội của mình so với việc họ được nhìn thấy khi vào xem phim ảnh qua các lỗ nhỏ hoặc ở rạp chiếu phim dành cho người lớn. Cảnh sát lục soát khách sạn thường xuyên, gái mại dâm đi dạo bên ngoài và không cho thấy được sự "sang trọng" nên các khách sạn loại này chẳng gây ấn tượng là mấy.

Khách sạn Commodore - nơi đầu tiên thử nghiệm dịch vụ phân phối các bộ phim theo yêu cầu vào những năm 1970

Đó là lý do tại sao khách sạn Commodore đã trở thành tiêu điểm. Đây là một khách sạn hợp pháp cho những khách hàng bình thường (khách sạn lịch sử này sau đó bị Donald Trump phá hỏng và biến nó thành khách sạn Grand Hyatt). Các bài báo trên toàn quốc đã dẫn câu chuyện tập trung vào công nghệ cũng như các bộ phim của Commodore. Tờ báo The Waukesha Daily Freeman (Waukesha, Wisconsin) đã viết về liên minh giữa khách sạn với một công ty được gọi là Cinema Systems nhằm cung cấp "những phim được xếp hạng "X-rated" chưa được công chiếu" cho khách của họ. Cũng theo bài báo, các bộ phim khá "phổ biến trong giới doanh nhân".

Tờ tạp chí New York Mag đã có bài viết đi sâu hơn vào công nghệ đằng sau các bộ phim: "Hệ thống chiếu phim được gọi là "Movie Box" sử dụng ngăn đựng phim có thể chứa đến 12 tập phim, mỗi tập phim kéo dài 12 phút. Do đó tổng thời lượng của một ngăn đựng phim có thể lên đến 144 phút (2 tiếng 24 phút). Ngăn đựng phim chứa các tập phim yêu thích sẽ được được nhân viên khách sạn chuyển đến tận phòng khi có yêu cầu. Khách sẽ xem những thước phim mà họ yêu cầu thông qua hệ thống máy chiếu của Zeiss-Ikon. Đại diện của khách sạn nhấn mạnh trách nhiệm của họ trong việc điều phối nhân viên nhằm việc đảm bảo những bộ phim tránh xa khỏi tầm mắt của trẻ em. Đây chính là những bộ phim có nội dung tùy chọn và được gửi đến tận nhà của bạn.

Theo giám đốc điều hành của khách sạn, các bộ phim dành cho người lớn bán khá chạy so với đối tượng gia đình. Đó là nhận định riêng của cá nhân, không phải là điều đáng lưu ý cho lắm. Điều đáng lưu ý là khách sạn bán cho cả hai đối tượng: một gia đình có thể xem bộ phim "Beware! The Blob" trong một căn phòng, trong khi một doanh nhân có thể xem một bộ phim với thể loại khác hơn ở phòng bên cạnh. Hệ thống rạp chiếu phim có thể cung cấp những bộ phim xếp hạng "X-rated" cho bất kỳ ai trên 18 tuổi. Vấn đề duy nhất là không gian lưu trữ phim: nếu họ chiếu bộ phim The Godfather, bộ phim sẽ được chỉnh sửa (cắt bỏ bớt đi chẳng hạn) để phù hợp với ngăn đựng phim.

Trước thời điểm những năm 1970, khi bất kỳ bộ phim nào cũng cần thiết cho buổi trình diễn công cộng thì giải trí dành cho người lớn đã bị tách ra riêng. Nó có rạp hát riêng và đôi khi là cả một khu riêng trong thị trấn. Công nghệ và những hứa hẹn của một khoản tiền lớn biến nó trở thành một thứ chỉ có thể xem bên trong căn phòng của khách sạn - loại khách sạn cao cấp không bao giờ bị cảnh sát mò tới. Những gì đã bắt đầu ở những căn phòng của khách sạn vào những năm 1970 đã tiếp tục trên những chiếc máy hát, đầu đĩa trong những năm 1980 và tiến lên trên Web trong những năm 90 và cả sau đó nữa.

Lịch sử cực “bẩn” của công nghệ video theo yêu cầu ảnh 2

Dịch vụ xem phim trực tuyến theo yêu cầu ngày càng nở rộ.

Ngày nay, rất nhiều trò giải trí dành cho người lớn đang quay trở lại. Chỉ ở thời điểm hiện tại, chúng được phát sóng trực tiếp để những người biểu diễn có thể tương tác với người xem chứ không phải phát sóng tới từng phòng của khách sạn từ những ngăn đựng phim trong một chiếc U-matic của Sony. Ebert viết: "Sự thay đổi lớn về văn hoá từ những năm 1970 so với bây giờ là nó (những nội dung giải trí dành cho người lớn) đã được tiêu thụ tại nhà qua phim ảnh ngoại tuyến và trên Web chứ không phải ở các rạp hát ẩm thấp và những gian hàng xem phim ảnh qua lỗ nhỏ".

Sự thay đổi văn hoá đã diễn ra được thực hiện chủ yếu bởi các nhà khoa học, lập trình viên và kỹ sư. Ở một mặt nào đó, công nghệ là thứ cho phép những người "đáng kính" xem các nội dung khiêu dâm - không phải cách đưa nội dung khiêu dâm vào nghệ thuật, mà là tạo ra thứ gì đó giúp chúng ta có thể xem một cách riêng tư.

Theo VnReview

http://vnreview.vn/tin-tuc-khoa-hoc-cong-nghe/-/view_content/content/2256111/lich-su-cuc-ban-cua-cong-nghe-video-theo-yeu-cau